Eroticism has this in common with an addictive drug: that there is a coercive element to its pleasure with which part of us is in complicity, and part not. Thus ever since time began men have been trying to enjoy eroticism without being destroyed by it. Societies, religions can be defined in the way they deal with this conundrum. Polygamy, monogamy with repression, monogamy with affairs, monogamy with prostitutes, serial monogamy. Not to mention individual solutions of great ingenuity, or desperation: Victor Hugo with the door knocked through the wall of his office, to let in a girl each afternoon. Auden's flair for finding call-boys in every town. Picasso who simply refused when wife and mistress demanded he choose between them. Then there is always the hair-shirt of course. But perhaps the thing to remember when you wake up with a life full of fresh paint and tortuous complications is that eroticism wasn't invented for you, nor merely for the survival of the species perhaps, but for a divinity's entertainment. Nothing generates so many opportunities for titillation and schadenfreude as eroticism. Which is why it lies at the centre of so much narrative. How the gods thronged the balconies of heaven to see the consequences of Helen's betrayal! And your friends are watching too. Your antics have put the shine on many a late-night conversation.
On the borders between mythology and history, that wily survivor Odysseus was the first who learnt to trick the gods. And perhaps his smartest trick of all was that of lashing himself to the mast before the Sirens came in earshot. There are those of course who are happy to stand at the railings, even scan the horizon. Otherwise, choose your mast, find the ropes that suit you: sport, workaholism, celibacy with prayerbook and bell... But the kindest and toughest ropes of all are probably to be found in some suburban semi-detached with rowdy children and a woman who never allows the dust to settle for too long.
| Sự khoái cảm tình dục cũng giống với ma túy gây nghiện ở một điểm: đó là đều có yếu tố kháng cự lại cảm giác hoan lạc của nó mà một phần trong con người chúng ta đồng lõa với nó, một phần khác lại không. Do đó, ngay từ thuở ban sơ, con người vẫn cố gắng tận hưởng khoái cảm tình dục mà không để bị nó hủy diệt. Người ta có thể định nghĩa được những mẫu hình xã hội, những loại hình tôn giáo theo cách mà chúng giải đáp câu đố hóc búa này. Từ chế độ đa thê cho đến chế độ đơn thê một vợ một chồng với sự ức chế tình dục, thậm chí cho phép ngoại tình, cho phép mại dâm, chế độ đơn thê hàng loạt... Chúng ta không đề cập đến những trường hợp có kỹ năng tuyệt vời, hoặc là sự tuyệt vọng của một vài cá nhân nào đó: chẳng hạn như Victor Hugo vẫn thường gõ xuyên qua bức tường văn phòng của ông để ra hiệu cho một cô gái lẻn vào mỗi buổi chiều. Rồi ánh mắt của Auden tìm kiếm những chàng trai điếm đàng trong mỗi thành phố. Hoặc như Picasso, người chỉ đơn giản là từ chối khi vợ và người tình yêu cầu ông lựa chọn một trong hai người bọn họ. Và sau đó dĩ nhiên vẫn luôn là cái khố vải thô quấn chặt của ông thầy tu khổ hạnh! Nhưng có lẽ chuyện đáng bàn mỗi khi bạn thức dậy với sức sống mới tràn đầy và sự rắc rối quanh co phức tạp lại chính là việc khoái cảm tình dục không phải do con người nghĩ ra chỉ để dành cho bạn, có lẽ cũng chẳng phải chỉ dành cho việc duy trì sự sinh tồn của loài người, mà là cho sự giải trí của thần thánh. Chẳng thứ gì có thể tạo ra nhiều cơ hội cho việc kích thích dục tình và cảm giác rên rỉ sung sướng như là khoái cảm tình dục. Đó chính là lý do tại sao chuyện đó thường được đem ra bàn tán nhiều đến như vậy. Biết bao nhiều thần thánh đã từng lũ lượt kéo nhau ra ngoài ban công thượng giới để xem kết cục của nàng Helen phản bội! Và bạn bè của bạn cũng giống như vậy. Những trò khôi hài của bạn vẫn giúp cho những cuộc mây mưa giữa đêm khuya thoải mái thêm rất nhiều đấy thôi!
Giữa ranh giới của sự thần bí và lịch sử, kẻ sống sót đầy xảo quyệt Odysseus là người đầu tiên đã biết cách bỡn cợt với thần thánh. Và có lẽ trò chơi khăm thông minh nhất của ông ta trong số tất cả những mưu mẹo đó là việc tự buộc chặt người mình vào cột buồm trước khi tiếng hát của những nàng Tiên cá vọng đến. Dĩ nhiên vẫn có những kẻ sẵn sàng hớn hở đứng cạnh mạn tàu, thậm chí còn dõi mắt tận chân trời tìm kiếm tiếng hát mê hồn đó. Còn nếu không, bạn hãy chọn cho mình một chiếc cột buồm, hãy tìm những sợi dây thừng thích hợp với bạn: những môn thể thao, sự đam mê công việc, hay là sống độc thân với kinh sách và tiếng chuông giáo đường… Thế nhưng, sợi dây thừng tốt nhất và chắc chắn nhất trong mọi thứ có lẽ bạn sẽ tìm thấy được dưới một mái nhà ở vùng ngoại ô với đám trẻ con rộn ràng và một người phụ nữ đảm đang chẳng bao giờ để nhà cửa bám tí bụi nào cả.
Nguồn: Vị thần tình ái, bài viết của Tim Parks. |